Vì Thiên Hạ Chúng Sinh
Lúc ở Hàn sơn, Trần Trường Sinh thấy Vương Chi Sách từ
trên mây bước tới, tựa như người tu đạo lần đầu tiên thấy tinh không thực sự.
Giống như tuyệt đại đa số người trên thế gian này, hắn cũng coi Vương Chi Sách
làm thần tượng.
Hôm nay Vương Chi Sách đứng ở phía đối lập với hắn và Từ Hữu Dung, nhưng kính ý
trong lòng hắn đối với vị truyền kỳ này vẫn không giảm bớt.
Cho đến khi Vương Chi Sách nói câu nói kia.
Tiểu hắc long bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, nhìn mỉm cười trên mặt Vương Chi
Sách, Trần Trường Sinh đột nhiên cảm thấy rất tức giận.
Hắn không thể nào nói rõ đây là dạng cảm xúc như thế nào, tóm lại hắn bắt đầu
căm phẫn.
Ở trong thời gian vô cùng ngắn ngủi, kính sợ trong lòng hắn đã biến mất rất nhiều,
cũng tĩnh táo rất nhiều.
Về phần Từ Hữu Dung, từ thái độ của nàng đối với Vương Chi Sách có thể rõ ràng
nhận ra, trừ đại đạo, nàng không có chỗ nào cần kính sợ.
Cứ như vậy, Vương Chi Sách dùng một câu nói tạo thành cảm giác áp bách, bị Trần
Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung dùng hai câu nói chống đỡ.
Vương Chi Sách khẽ mỉm cười, chuẩn bị nói thêm gì nữa.
Trần Trường Sinh lại nhìn về nơi khác.
Vương Chi Sách muốn nói lại không thể nói ra khỏi miệng.
Ánh mắt của hắn trở nên ngưng trọng mấy phần.
Trần Trường Sinh không nhìn về sư phụ của mình, mà là nhìn Từ Hữu Dung.
Bọn họ lẳng lặng nhìn nhau, liền hiểu tâm ý của nhau.
Bởi vì tâm ý của bọn họ vốn tự nhiên tương thông, tựa như một đạo cầu vồng quán
thông hai nơi cách biệt.
Kiếm xuất cũng như cầu vồng.
Trên Thánh Nữ phong, bọn họ song kiếm hợp bích, giữa lẫn nhau cũng từng sinh ra
một đạo cầu vồng.Trần Trường Sinh nói: "Ta biết ngươi từng đi Bách Thảo
Viên, ta cũng đã đi."
Từ Hữu Dung nói: "Khi còn bé nương nương từng dạy ta, gặp đại sự cần phải
bình tĩnh, ta chỉ muốn đi trong yên lặng."
Trần Trường Sinh nói: "Ta không muốn trở thành là người như sư phụ, cũng
không hi vọng ngươi thành người như như nương nương."
Nghe được câu này, Vương Chi Sách cùng các thiếu nữ Nam Khê trai nhìn về Thương
Hành Chu trong kiếm trận.
Thương Hành Chu nhìn thiên không xám xịt, vẻ mặt hờ hững, không biết đang suy
nghĩ điều gì, cũng không để ý đến người chung quanh.
Từ Hữu Dung nói: "Ngươi có nghĩ tới khả năng ta muốn trở thành người như
nương nương hay không."
Trần Trường Sinh nhìn nàng thật tình nói: "Không, bởi vì ta biết ngươi
không thích cuộc sống như thế."
Hắn biết nàng thích gặp núi, thưởng tuyết, nghe mưa, hái thuốc, đọc sách.
Từ Hữu Dung khẽ mỉm cười, thở dài nói: "Ta biết ngươi cũng không yêu thích
cuộc sống như vậy."
Nàng biết hắn thuở nhỏ đã quen trông miếu, quét tuyết, che mưa, uống thuốc, đọc
sách.
Về những chuyện như tính toán ngươi lừa ta gạt, lãnh khốc dẫm đạp lẫn nhau, âm
mưu thủ đoạn...
Bọn họ đều không thích làm chuyện như vậy, nhưng thời thế như thế, không làm
không được.
Hơn nữa bọn họ hiểu đối phương rất rõ, biết đối phương không thích, cho nên
không muốn đối phương làm, mà muốn tự mình làm.
Từ Hữu Dung xuất kiếm trước, Trần Trường Sinh xuất kiếm sau.
Đông một kiếm, tây một kiếm.
Kiếm xuất vô tình, nhưng lại có tâm.
Bọn họ không cố ý phối hợp, cuối cùng lại vẫn đi cùng một con đường.
Chỉ có song kiếm hợp bích chân chính mới có ăn ý như vậy, làm cho người ta cảm
giác hồn nhiên thiên thành.
Từ Hữu Dung vây khốn Thương Hành Chu ở Thiên Thư lăng, chế trụ các vương gia.
Trần Trường Sinh mang theo lực lượng của Ly cung như hồng thủy quét ngang khắp
nơi.
Cuối cùng hiệu quả rất hoàn mỹ.
Quốc Giáo cựu phái đã bị quét sạch, kinh đô nằm trong tầm kiểm soát, chỉ cần ý
chỉ trong cung vừa ra, Thương Hành Chu có lẽ sẽ thật sự thua.Từ Hữu Dung không
cần trở thành Thiên Hải Thánh Hậu thứ hai, Trần Trường Sinh cũng không cần làm
trái với tâm ý mà đi đại sát bốn phương.
Nếu như Vương Chi Sách không có xuất hiện mà nói.
Trần Trường Sinh nhìn về Vương Chi Sách, nói: "Ta vẫn hi vọng không gặp
ngài ở chỗ này."
Vương Chi Sách nói: "Ta cũng không hi vọng gặp lại ngươi ở chỗ này."
Trần Trường Sinh nói: "Ta là Giáo Hoàng, không có lý do gì mà không xuất
hiện, ngài thì sao?"
Vương Chi Sách nói: "Vì thiên hạ thương sinh, bất đắc dĩ mà đến."
Trần Trường Sinh tin tưởng những lời này.
Hắn ở trong Vấn Thủy thành từng gặp Đường lão thái gia, biết chân thực ý nghĩ của
những lão nhân này.
Những lão nhân trong niên đại Thái Tông này, cũng là người theo chủ nghĩa lý tưởng
chân chính, vì thứ gọi là mục tiêu cùng đại nghĩa, vì bốn chữ thiên hạ thương
sinh, những người này có thể hy sinh rất nhiều, tỷ như tiểu hắc long, tỷ như
danh dự, vô số tánh mạng con người, thậm chí là những thứ trọng yếu hơn.
Trần Trường Sinh rất muốn nói làm như vậy là không đúng, nhưng biết nói những lời
này ra không có bất kỳ ý nghĩa nào.
Hắn nói với Vương Chi Sách: "Xem ra ít nhất chúng ta có chung một cái nhận
thức, thiên hạ thương sinh là chuyện trọng yếu nhất."
Vương Chi Sách nói: "Đúng vậy, mặc dù thương sinh chưa chắc đã biết điều
này."
Trần Trường Sinh nói: "Cho nên vì thiên hạ thương sinh không bị chiến hỏa
tai ương, không bị nổi khổ ly tán, ngài từ xa vạn dặm mà đến, khuyên chúng ta
thối lui ư."
Vương Chi Sách nói: "Không sai."
Trần Trường Sinh nhìn hỏi hắn: "Vậy vì sao không phải là các ngươi
lui?"
Đây là một câu hỏi rất hay.
Thương Hành Chu nhìn thiên không phương xa, lộ ra nụ cười ý tứ hàm xúc khó hiểu.
Vương Chi Sách như có điều suy nghĩ.
Nếu như nói dẫn dắt Nhân tộc đi về phía trước cần có ý chí cường hãn cùng quyết
đoán còn có lực thi hành xuất sắc.
Hôm nay Từ Hữu Dung cùng Trần Trường Sinh làm chuyện này, đã chứng minh bọn họ
có thể trở thành lãnh tụ ưu tú.
Thương Hành Chu thừa nhận điểm này, Vương Chi Sách cũng phải thừa nhận điểm
này.
Hiện tại nguy cơ đến từ sự giằng co giữa song phương.
Chỉ cần không cẩn thận, chính là chiến hỏa liên miên, cục diện thật tốt của
Nhân tộc sẽ bị phá hủy.
Các vương gia còn có cao thủ triều đình cũng đi vào Thiên Thư lăng.
Các cường giả tông phái phía nam cũng từ trong núi rừng đi ra.
Vương Phá cũng tới, ôm đao đứng ở đàng xa.
Có mấy thanh âm hoặc là cường ngạnh hoặc là tức giận vang lên.
Trần Trường Sinh không thật tình đi nghe, nhưng vẫn có mấy chữ mơ hồ rơi vào
trong tai của hắn.
Đã không có đường lui, nếu lui chỉ có một chữ chết.
Cho nên Trần Trường Sinh lại đưa ra một cái vấn đề.
Ở trong năm tháng sau này, vấn đề này sẽ trở nên vô cùng nổi danh.
"Nếu như thiên hạ thương sinh thật sự quan trọng như vậy, vậy vì sao các
ngươi không thể vì bọn họ mà chết?"
Ánh mắt của hắn vô cùng thật tình, ánh mắt tỏa sáng hơn nữa sạch sẽ, tựa như một
cái gương.
Bởi vì hắn không giễu cợt đối phương, cũng không phải là chỉ trích vì tức giận,
mà thật sự nghĩ mãi vẫn không rõ.
Vương Chi Sách nhìn ánh mắt của hắn, chợt phát hiện chính mình không cách nào
trả lời được vấn đề này.
Nếu như những lời này là tức giận là giễu cợt,
cũng đều rất dễ để trả lời, nhưng Trần Trường Sinh đang thật tình mà đặt câu hỏi.
Hắn quả thật muốn biết đáp án của vấn đề này.
Sau khi trong thạch thất nhìn thấy Ngô Đạo Tử, biết Vương Chi Sách sẽ xuất hiện,
hắn bắt đầu suy nghĩ vấn đề này, nhưng thủy chung không cách nào tìm được đáp
án.
Nếu cần một phương phải thối lui, vì sao người lui bước không phải các ngươi?
Nếu như lui đồng nghĩa phải rơi vào vực sâu, sau đó chết đi, như vậy vì sao các
ngươi không chết?
Người theo chủ nghĩa lý tưởng lấy thiên hạ thương sinh làm trọng, không tiếc đầu
rơi máu chảy, vì sao không thể lựa chọn như vậy?
Vương Chi Sách không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.
Ở trong sinh mệnh dài dòng, hắn tự nhận không tầm thường vô vi, mà là có điều
kiến thụ, đã làm rất nhiều chuyện vì Nhân tộc.
Hơn nữa hắn tin tưởng mình còn có thiện ý thật lớn đối với thế giới này.
Cho nên mỗi khi quay đầu nhìn lại chuyện cũ, hắn không có gì phải hối hận, cũng
sẽ không cảm thấy xấu hổ, bình tĩnh cộng với tự tin.
Cho tới hôm nay nghe được câu này, hắn mới phát hiện đây chẳng qua là da mặt
gió thổi quá lâu mà cứng rắn, căn bản không cách nào nấu ra mỹ vị chân thật mà
thôi.
...
...
Vương Chi Sách không cách nào trả lời vấn đề này của Trần Trường Sinh, là bởi
vì hắn biết đây là vấn đề thật sự.
Những người còn lại cũng không biết đây là vấn đề thật sự, tự nhiên sẽ cho là
Trần Trường Sinh đang muốn làm nhục Vương Chi Sách.
Cho nên tiếng phản bác mang theo tức giận cùng tiếng chất vấn bén nhọn không ngừng
vang lên.
"Vậy tại sao các ngươi không chết đi?"
"Giáo Hoàng đại nhân ngươi cũng có thể chết mà!"
"Ngươi cùng Thánh Nữ cộng lại có quan trọng bằng Đạo Tôn không? Có quan trọng
bằng Vương đại nhân hay không?"
Từ góc độ thực tế mà đánh giá, những lời này rất có đạo lý.
Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung có tu đạo thiên phú vô cùng, nhưng dù sao còn
rất trẻ tuổi, muốn đi vào lĩnh vực thần thánh còn cần thời gian rất lâu .
Thương Hành Chu cùng Vương Chi Sách lại là cường giả truyền kỳ thành danh nhiều
năm.
Nhân tộc nếu như muốn đánh bại Ma tộc, dĩ nhiên người sau càng thêm trọng yếu.
"Lời nói của ta chỉ liên quan đến đạo lý, không liên quan tới mạnh yếu, nếu
không Chu Độc Phu năm đó sẽ không phải chết ."
Nghe Trần Trường Sinh nói, thanh âm chung quanh dần dần nhỏ đi.
Cho tới tận hôm nay, toàn bộ đại lục đều không thể xác định sinh tử của Chu Độc
Phu, nhưng mấy trăm năm qua không biết có bao nhiêu hiểu lầm đang được truyền
lưu.
Những tin đồn này thường thường đều có liên quan đến Vương Chi Sách, hơn nữa vô
cùng u ám.
Vương Chi Sách không biết nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt ảm nhiên.
Trần Trường Sinh tiếp tục nói: "Có người nhận thức vì thiên hạ thương sinh
làm trọng, đáng giá để vô số người hy sinh, sau đó dùng chuyện này để yêu cầu
ta, cho nên ta mới hỏi câu hỏi đó, về phần bản thân ta ta không nghĩ như vậy, tự
nhiên không cần trả lời vấn đề này."
Những lời này là trả lời chất vấn, cũng nói cho Vương Chi Sách nghe.
Vương Chi Sách trầm mặc thời gian rất lâu, cảm khái nói: "Cuối cùng chính
là vì ích kỷ mà thôi. "
Những lời này, tất cả mọi người an tĩnh.
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, nói: "Thì ra chính là ích kỷ a."
Từ Hữu Dung lẳng lặng nhìn hắn, biết hắn lúc này đang rất khổ sở.
Đây không phải là đáp án mà Trần Trường Sinh muốn nghe, mặc dù trước lúc hắn
nói ra vấn đề này, đã dự đoán được điều này.
Từ Bách Thảo Viên đến Thiên Thư lăng, võ đài càng không ngừng thay đổi, nhưng
diễn cuối cùng vẫn chỉ là một vở kịch cũ mà thôi.
Dưới tinh không này đúng là không có chuyện gì mới mẻ.
Chẳng qua không biết chuyện xưa lần này sẽ có kết cục như thế nào đây?
Nếu như, đáng tiếc không có nếu như.
Đã cách mấy trăm năm, Vương Chi Sách lần nữa xuất hiện trước mắt người đời.
Còn có bao nhiêu người nguyện ý ủng hộ Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung đây?
Các cường giả đến từ phía nam trầm mặc không nói, Mộc Chá gia lão thái quân
cùng Ngô gia gia chủ lại càng không biết đã đi nơi nào.
Ly cung giáo sĩ cùng Quốc Giáo kỵ binh đối với Trần Trường Sinh trung thành cảnh
cảnh, biết đối thủ của mình là Vương Chi Sách lại có mấy người dám cầm lên binh
khí chứ?
Trung Sơn Vương hừ lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra chút ít không vui vẻ, vẻ mặt
những vương gia đại thần còn có mấy vị thần tướng khác rõ ràng đã thoải mái hơn
rất nhiều.
Trong suy đoán của bọn hắn, sự thắng bại hôm nay đã vô cùng sáng tỏ .
Vương Chi Sách trầm mặc thời gian rất lâu.
Trước khi Trần Trường Sinh cùng Cẩu Hàn Thực lấy đọc một lượt Đạo Tàng nổi danh thế gian này, hắn chính là thiên tài đầu tiên đọc một lượt Đạo Tàng.
Hắn xem sách tuyệt đối không ít hơn so với Trần Trường Sinh, nhưng cho tới hôm nay hắn mới bắt đầu từ góc độ khác để suy tư một vài nội dung trên sách.
Trị đại quốc như nấu tiểu tiên (nấu tiểu tiên: sắc thuốc), hắn vẫn cho là những lời này muốn ám chỉ đến cẩn thận, nhưng dựa theo cách nói của Trần Trường Sinh, cũng có thể nói là hoàn toàn không cần để ý.
Quần hùng tranh bá, chính là hài tử đánh nhau, cung đình đẫm máu, phải hiểu rằng giết cá cũng sẽ chảy máu.

Không có nhận xét nào