Dũng Khí Vượt Qua Tiền Nhân
Nhà tạm trong bóng đêm có vẻ âm trầm, không khí áp lực khẩn trương, đám người trẻ tuổi không biết nên nói cái gì, Chung Hội cùng với hai gã Hòe Viện khác càng thêm tức giận, ánh mắt của Kỷ Tấn vẫn rét lạnh như băng, đúng lúc này, Trần Trường Sinh phá vỡ sự trầm mặc, nói một câu ai cũng không ngờ tới.
Trần
Trường Sinh nhìn Kỷ Tấn nói:
Tiền
bối, ngài sai rồi.
Xung
quanh xôn xao. Một thiếu niên mười lăm tuổi chỉ trích một bia tùy tùng đã xem
bia trong Thiên Thư Lăng hơn mười lăm năm nhận thức sai lầm, dù cho hắn là người
đứng đầu Đại Triều Thí năm nay, nhưng như lời nói trước đó, Thiên Thư Lăng năm
nào cũng nghênh đón một vị đứng đầu Đại Triều Thí, ở trong này, hắn làm sao có
thể so sánh với Kỷ Tấn?
Chuyện
phát sinh kế tiếp càng làm mọi người cảm thấy khiếp sợ, bởi vì Cẩu Hàn Thực trầm
mặc một lát nói với Kỷ Tấn một câu:
Tiền
bối, ngài quả thật sai rồi.
Bóng
đêm thêm sâu, tuy có tinh quang rơi xuống, muốn xem rõ ràng đường cong trên tấm
bia vẫn phải cố hết sức, lúc trước chẳng biết lúc nào có người lặng lẽ châm đèn
dầu bên ngoài, ánh đèn lờ mờ và tinh quang hòa cùng một chỗ, dừng ở trên gương
mặt trẻ tuổi mà kiên định của Trần Trường Sinh với Cẩu Hàn Thực.
Bọn
họ biết thuyết pháp của Kỷ Tấn rất có đạo lý, cái gọi là trăm sông đổ về một bể,
thế gian có nhiều trường phái giải bia, nhưng truy cứu căn nguyên không ngoài lấy
hình, lấy ý, lấy thế, nhưng bọn họ đọc một lượt đạo tạng, lúc trước lại vừa mới
xem qua bút ký Tuân Mai nên càng tin tưởng vào con đường mới của mình.
Trước
Thiên Thư Bia, không có quy tắc hay phương pháp nhất định.
Cẩu
Hàn Thực nhìn các thí sinh vây quanh nói:
Đúng
vậy, hiện tại chúng ta có thể nháy mắt nhớ tới cách giải bia lối mòn đều là ba
loại chính kia, nhưng vạn chủng giải bia pháp cũng đã có tiền nhân hiểu, nếu cứ
như vậy, chúng ta làm sao có thể siêu việt hơn tiền nhân?
Ở
Ly Sơn Kiếm Tông, hắn ở cùng các đồng môn sư đệ luôn sắm vai sư trưởng nên ăn nói
rất tự nhiên.
Nghe
lời này, sắc mặt của Kỷ Tấn càng ngày càng ủ dột, cảm thấy đây là vãn bối cứng
rắn, mạnh mẽ khiêu khích liền lạnh giọng nói:
Vãn
bối bây giờ quả nhiên càng ngày càng kiêu ngạo, muốn siêu việt hơn các bậc tiền
bối tựa như kẻ điên mặc tranh giáp, chỉ có điều đừng có quên, kiêu ngạo, ngông
cuồng như hắn, cuối cùng chỉ có kết cục tẩu hỏa nhập ma.
Tu
đạo chỉ nhìn hiền ngu, chẳng phân biệt trước sau.
Cẩu
Hàn Thực nhìn Kỷ Tấn bình tĩnh nói:
Nếu
hậu nhân không có một ai có dũng khí siêu việt hơn tiền nhân thì làm sao có thế
hệ sau mạnh hơn thế hệ trước.
Kỷ
Tấn được sư môn truyền lời, hơn nữa bản thân cực kỳ khinh miệt, ghét cay ghét đắng
Trần Trường Sinh, cho nên theo hắn từ sáng sớm đến đêm khuya, hai lần chèn ép
nhục nhã, nhưng không ngờ Cẩu Hàn Thực lại đến chất vấn mình. Hòe Viện mặc dù cũng
có danh tiếng phía nam, nhưng chung quy vẫn kém hơn Ly Sơn Kiếm Tông đệ nhất tông
Trường Sinh Tông, hắn không muốn chống lại Cẩu Hàn Thực, nhưng đang cơn giận dữ,
lại bị nhiều vãn bối nhìn như vậy, làm sao còn chú ý được, lớn tiếng giáo huấn:
Thiên
thư đạo ở văn bia, các ngươi nhập lăng mới hai ngày thì hiểu được cái gì? Có khả
năng nói được đạo lý gì? Muốn đi lạc lối hay sao?
Trần
Trường Sinh nói:
Vạn
khe suối phong cảnh bất đồng, chung quy cũng nhập biển rộng.
Kỷ
Tấn nhìn chằm chằm ánh mắt của Trần Trường Sinh, vẻ mặt ác nghiệt nói:
Nghe
nói ngươi ở Đại Triều Thí Thông U chấn động cả kinh đô, nói vậy ngươi cũng có
thể tự xưng là là một dòng suối róc rách, nhưng đừng quên, rất nhiều dòng suối
nhìn lượng nước dư thừa nhưng rời núi mấy ngày lạc vào cánh đồng hoang vu vẫn
cạn khô, ngươi dựa vào cái gì có thể trốn thoát kết quả như vậy.
Nói
đến tận đây, địch ý đã biến thành nguyền rủa không che dấu, đám người xung
quanh nghe vậy thất sắc, đèn dầu bên ngoài như cũng tối đi mấy phần.
Trần
Trường Sinh nghe được câu này, không kìm nổi lắc đầu nói:
Nghe
nói Văn tiền bối năm đó chính là tài tử nổi danh phía nam, cam nguyện nhập Thiên
Thư Lăng phụng đạo cả đời làm người ta kính nể, nhưng không ngờ tiền bối lại là
người như vậy, nói không thông đạo lý liền đe dọa, đâu còn nửa điểm phong thái
năm đó.
Hắn
không phải đang cùng Kỷ Tấn trào phúng mà thật sự nghĩ như vậy, lúc nói vẻ mặt
còn có chút cảm thán mất mát, rơi ở trong mắt mọi người, với Kỷ Tấn đúng là thêm
trào phúng.
Kỷ
Tấn nghe vậy giận dữ chỉ vào Trần Trường Sinh quát:
Ngươi
muốn giảng đạo lý, ta liền tới giảng đạo lý cho ngươi, từ xưa đến nay, Chiếu Tình
Bia có vô số cách giải, ai không có một biển chính đạo? Nhưng có ai không lấy hình,
không lấy ý, không lấy thế giải được bia này? Là Chu Độc Phu hay Thái Tông Bệ Hạ?
Là Thánh nữ hay Giáo Hoàng đại nhân, hay là Ly Sơn Tô mỗ nhân với viện trưởng
Quốc Giáo Học Viện trước?
Kỷ
Tấn càng nói càng nhịu, nhắc tới những đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy thì như
bão táp, hai người cuối cùng là sư môn của Cẩu Hàn Thực và bề trên của Trần Trường
Sinh, nhất là khi nhắc tới viện trưởng Quốc Giáo Học Viện thì mơ hồ như có điều
ám chỉ.
Xung
quanh hoàn toàn yên tĩnh, Cẩu Hàn Thực và Trần Trường Sinh trầm mặc không nói,
Kỷ Tấn nhắc tới nhân vật huyền thoại năm đó giải Thiên Thư Bia như thế nào, chi
tiết vốn không có ai biết, căn cứ vào đạo tạng và triều đình ghi lại đều là nhất
truyền, là giải pháp chính thống, Chu Độc Phu năm đó liếc mắt một cái giải bia,
sau cùng Thái Tông nói chuyện phiếm từng đề cập qua, dùng Hình Ý chuẩn bị thủ đoạn
tuyệt diệu, nhưng vẫn nằm trong phạm vi này.
Ngay
lúc tất cả mọi người nghĩ Cẩu Hàn Thực và Trần Trường Sinh đối diện với sự thật
này chỉ có thể không phản bác được thì Trần Trường Sinh lại lên tiếng.
Đèn dầu trên nhánh cây bị gió nhẹ nhàng lay động, ánh vào trong mắt của Trần Trường
Sinh, phảng phất như có sao lóng lánh.
1161
năm trước, Thái Tông Bệ Hạ từ Thiên Lương Quận đi vào kinh đô xem bia, lúc ấy vẫn
là quận phủ công văn Ngụy Quốc Công theo nhập lăng, Thái Tông Bệ Hạ dùng thời
gian một ngày xem tấm bia đá, Ngụy Quốc Công cũng mãi hai tháng sau mới hiểu được
Chiếu Tình Bia, đương nhiên, ai cũng biết Ngụy Quốc Công không thể tu hành,
theo đạo lý mà nói, hắn căn bản không có khả năng xem hiểu Thiên Thư Bia mới đúng.
Nhưng Thái Tông Bệ Hạ chưa từng cười nhạo hắn, ngược lại rất kỳ quái hắn giải bia
như thế nào, ngài hỏi Ngụy Quốc Công rốt cuộc thấy được gì trên Chiếu Tình Bia.
Ngụy Quốc Công nói hắn không thấy chân nguyên lưu động, dấu vết thần thức hay cái
gì gọi là kiếm chiêu kiếm thế..
Trần
Trường Sinh chỉ vào tấm bia trầm mặc ở trong nhà tạm, kể rõ một lần chuyện xưa đã
sớm bị quên lãng. Ánh mắt mọi người, bao gồm cả Kỷ Tấn cũng đi theo đó rơi vào
tấm bia, họ muốn biết Ngụy Quốc Công năm đó đã thấy gì, chẳng lẽ thực sự có khả
năng ngoài ba cách kia?
Ngụy
Quốc Công nhìn thấy một cái cây cái bị cưỡng ép từng khúc thẳng tắp, ông ta nhìn
thấy những đường cong bị lực cưỡng ép vặn vẹo đầy thống khổ và bất đắc dĩ, hắn
nhìn thấy vài lực lượng thay đổi ẩn chứa trong những chỗ khúc khuỷu đó. Trong mắt
hắn, đường cong trên Chiếu Tình Bia không liên quan tới tu hành, đường cong đó
là luật, là quy củ.
Xung
quanh an tĩnh, chỉ có thanh âm của Trần Trường Sinh vang lên.
Ngụy
Quốc Công dùng cái này giải Thiên Thư Bia.
Trần
Trường Sinh nói xong chuyện xưa. Một lát an tĩnh, xung quanh vang lên những tiếng
nghị luận, ánh mắt mọi người nhìn Kỷ Tấn trở nên có chút phức tạp. Lúc trước vị
tiền bối này lớn tiếng quát hỏi, từ xưa đến nay, Chiếu Tình Bia có vô số cách
giải nhưng chưa hề rời khỏi chính đạo, hiện giờ xem ra, cách giải của Ngụy Quốc
Công năm đó hoàn toàn không theo huyền môn chính tông, cái này nên nói như thế
nào?
Kỷ
Tấn lúc này cũng nghĩ tới truyền thuyết Ngụy Quốc Công xem bia, sắc mặt trở nên
rất khó coi hắn không có cách nào phủ nhận truyền thuyết này tồn tại, dù trên sử
sách không có ghi lại, trong Thiên Thư Lăng có ghi chép, hắn làm bia tùy tùng từng
tận mắt nhìn thấy, Ngụy Quốc giải Thiên Thư Bia vì luật, cho nên sau đó mới có
thể cả đời thủ phụng Chu luật, can gián quân vương. Chỉ là hắn sao nguyện ý bị
một vãn bối thuyết phục, trầm giọng nói:
Ngụy
Quốc Công năm đó thấy đường cong văn bia mà xem rõ chính luật, vẫn là xem hình
là lấy ý, xem ý mà động thần thức.
Mọi
người nghe vậy xôn xao, vài tên đứng ở sau lắc lắc đầu, nghĩ thầm ba cách giải
của huyền môn chính tông nằm trong hai chữ Hình Ý, nhưng so với Hình Ý kia không
giống nhau, Ngụy Quốc Công cả đời chưa từng tu hành, chỉ có đảm lược, ở đâu có
cái gọi là thần thức, Kỷ Tấn tiền bối nói thế không khỏi quá mức cưỡng từ đoạt
lý.
Thấy
mọi người phản ứng, Kỷ Tấn lại tức giận, nhưng không đợi hắn nói gì, thanh âm của
Cẩu Hàn Thực lại vang lên.
Ta
cũng nghĩ tới một chuyện xưa. Chuyện này được ghi trong Quy nguyên tiểu thuật,
không ở trong đạo tạng, ta từng đọc qua một lần, nếu không phải Trần Trường
Sinh nhắc chuyện Ngụy Quốc Công xem bia ta cũng khó nhớ tới, chuyện nói về một
vị đứng đầu đạo môn, từng hỏi một vị tiều phu.
Mọi
người ngơ ngẩn, đứng đầu đạo môn đột nhiên đi hỏi chuyện tiều phu? Sao mình chưa
từng nghe nói qua?
Cẩu
Hàn Thực tiếp tục nói:
Lúc
đó thiên hạ phân tranh không ngừng, đạo môn chưa sinh ra, càng không có quốc giáo,
nhưng người đứng đầu thế hệ đầu tiên của đạo môn đã có cảnh giới cực cao, từng
mấy lần nhập Thiên Thư Lăng xem bia, cầu ngộ được thiên đạo chân nghĩa, nhưng mà
mỗi lần xem bia đều có lĩnh ngộ thì khoảng cách tới đỉnh lăng vẫn còn quá xa. Hôm
đó, đạo môn đứng ở Vọng Lăng đỉnh cảm thán kiếp sống tu đạo hữu hạn, cuộc đời này
rất khó tiến thêm một bước nữa, không ngờ lại thấy một vị tiều phu gánh củi từ
trên lăng đi xuống. Người đứng đầu đạo môn rung động dị thường, nghĩ thầm rằng
mình không thể du ngoạn sơn thuỷ trên đỉnh lăng, mấy người trên đại lục có cảnh
giới xấp xỉ cũng không thể, vì sao người tiều phu này rõ ràng không thể tu hành,
hơn nữa tuổi già sức yếu lại có thể tự nhiên đi lại trong Thiên Thư Lăng?
Xung
quanh yên tĩnh, mọi người đều bị câu chuyện này hấp dẫn, nghĩ thầm hay tiều phu
mới là cường giả chân chính, thậm chí đã tiến nhập tự do cảnh trong truyền thuyết
?
Người
đứng đầu đạo môn thành khẩn thỉnh giáo, vị tiều phu nói từ thời tổ tông đã bắt đầu
liền ở ngọn núi này đốn củi kiếm sống, chưa bao giờ lạc đường, người đứng đầu đạo
môn đau khổ hỏi thăm, làm sao có thể tìm được đường vào lăng, tiều phu do dự rất
lâu liền dẫn người đứng đầu đạo môn tới trước bia, nói mọi con đường đều ở trên
tấm bia đá, ngươi xem đi xem lại là được... Nói xong câu đó, tiều phu liền đi
xuống núi.
Cẩu
Hàn Thực ngừng lại, nói:
Người
đứng đầu đạo môn ở trước tấm bia đá đau khổ suy tư hơn mười ngày mười đêm nhưng
thủy chung không thể tìm được đường trên tấm bia, chợt có một đêm giật mình, cười
to ba tiếng, phất tay áo bay thẳng lên đỉnh lăng, cứ như vậy ngộ thiên đạo,
khai sáng đạo môn, nhưng mà cho đến lúc tuổi già quy về biển sao, hắn vẫn như cũ
nhớ mãi không quên, vì sao tiều phu có thể nhìn được đường ở Thiên Thư Bia còn
mình lại nhìn không ra...
Chuyện
xưa kể xong rồi.
Xung
quanh yên lặng.
Kỷ
Tấn sắc mặt khó coi nói:
Không
nói tiều phu kia dùng cách gì xem đường trên văn bia, chỉ nói chuyện xưa ghi
trong Quy nguyên tiểu thuật... Quy nguyên tiểu thuật là sách gì, nếu không phải
trong đạo tạng sao có thể tin? Chẳng lẽ ngươi bịa ra một câu chuyện xưa là chứng
minh ta sai hay sao?
Trần
Trường Sinh lắc đầu nói:
Quy
nguyên tiểu thuật chính là 100 câu chuyện cũ của người đứng đầu đầu đạo môn, sở
dĩ không nằm trong danh sách đạo tạng là vì năm 1573 năm quốc giáo sơ lập, đời
sau người đứng đầu đạo môn từng ý đồ phân liệt đạo môn, bị định tội phản nghịch,
cho nên không được vào danh sách đạo tạng, nhưng vẫn có chính điển, giờ còn nằm
ngay tại Ly Cung, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm đọc.
Cẩu
Hàn Thực tỏ ý quả thật như thế rồi nhìn Trần Trường Sinh khẽ gật đầu. Đều là người
từng đọc một lượt đạo tạng, cảm giác có thể đáp lại lẫn nhau thật sự tốt lắm.
Trần Trường Sinh và Ly Sơn Kiếm Tông bắt đầu bằng một mớ phiền phức thậm chí có
thể nói là ân oán, nhưng Cẩu Hàn Thực không có địch ý với hắn, Trần Trường Sinh
cũng nhìn hắn thêm thuận mắt, đều là vì nguyên nhân này.
Thế
nhân đều biết Cẩu Hàn Thực đọc một lượt đạo tạng, sau Thanh Đằng Yến, thanh
danh Trần Trường Sinh cũng đọc một lượt đạo tạng truyền bá rất nhanh, lúc này
người trước giảng thuật, người sau bổ sung, còn nói rõ nguyên bản trong Ly Cung,
bất cứ lúc nào cũng có thể tìm đọc khiến mọi người tin tưởng tuyệt đối

Không có nhận xét nào